Dẫu biết rằng sự đời trần trụi, cuộc đời hài lắm, nhưng hãy để những kí ức tuổi thơ mãi theo ta suốt chiếc thuyền cuộc sống.
Ấu thơ bao giờ cũng là quãng thời gian tuyệt vời
nhất trong tiềm thức của mỗi con người, đó chính là cái nôi nuôi dưỡng
tâm hồn ta, ru ta lớn lên và đặt trong ta những hoài niệm trong trẻo
nhất của cuộc đời. Nhưng khi thời gian trôi qua, mỗi người lớn lên và
tuổi thơ trở thành quá khứ. Ai cũng nghĩ rằng quá khứ là thứ đã qua và
mãi mãi không bao giờ trở lại, nhưng nếu cảm nhận bằng tâm hồn lắng sâu,
ta sẽ thấy con đường ta đang đi, phảng phất mùi vị tuổi thơ dù cho nay
nó đã đổi khác.
TRẺ CON thích tắm mưa, cùng lũ bạn hàng xóm reo
vui dưới những cơn mưa, đùa nghịch và vui cười vô tư lự, nhảy lên những
chiếc xe đạp hò hét, phóng đi trong mưa cho nước mưa tạt vào mặt thích
thú…
LỚN LÊN ta cũng tắm mưa, nhưng mưa bây giờ không còn đọng lại tiếng cười
vui mà bao giờ cũng là những nỗi niềm bâng khuâng. Ta lớn lên, ta yêu
mưa theo cách của người đã trưởng thành, ta cũng phóng xe, mưa cũng tạt
vào nhưng là để cho tỉnh ta những mộng mị giữa đời thường trắc trở, ta
cũng tắm mưa, nhưng không phải để reo hò, mà để lặng đi che giấu những
giọt nước mắt.
Nước mưa đối với trẻ con có vị ngọt của tiếng
cười, có mùi thơm của tình bạn bè không toan tính và có màu hồng tươi
vui của tuổi trẻ. Còn mưa với những người đang lớn lại có vị mặn của
nước mắt, có mùi đắng chát của sự đời bất công và có màu của sự hoài
nghi..