watch sexy videos at nza-vids!
Game đánh bài IWIN online cực đỉnh phiên bản mới nhất.download miễn phí
PokeZoo PokeZoo
Game nuôi thú chiến đấu hót nhất hiện nay.tựa như phim hoạt hình pokêmon.Trải nghiệm mình vào một thế giới của những nhà thuần phục thú tài ba với những chú Poké cưng có sức mạnh tiến hóa thần kỳ.
Chát - KQSX - Báo Mới - Từ Điển
 Nhập tên bài hát

Time :01:47 - DaTe:20/05/24
Ai là triệu phú Online 2.0 (bản đẹp 2012) Ai là triệu phú Online 2.0 (bản đẹp 2012)
Gameshow "Ai là triệu phú" nổi tiếng đã có phiên bản trên điện thoại. Với giao diện hoàn hảo cùng với hơn 10.000 câu hỏi, chắc chắn "Ai là triệu phú Online" sẽ làm bạn hài lòng. Còn chần chừ gì nữa mà không thỏa thích thử sức với "Ai là triệu phú Online"
Tải miễn phí
Menu của Wap

Đó là một ngày giữa tháng Năm, hương thơm mùa Hạ đã bắt đầu phảng phất khắp không gian. Ánh nắng mặt trời ấm áp rọi lên khuôn mặt chị, và mùi hoa dại, mùi cỏ vừa cắt, mùi trái cây đang chín trong vườn theo làn gió thoảng qua thật dìu dàng. Chị hít một hơi thật sâu, cố xoa dịu cơn đau đang mỗi lúc một quặn lên dữ dội trong bụng mình, nhưng dường như điều đó chẳng giúp gì hơn. Chị cất tiếng gọi chồng:

- Anh ơi, em nghĩ là đã đến lúc phải đi rồi. Đi ngay bây giờ anh ạ!

Anh vội vàng bước ra từ ga-ra với bước chân nhanh và chắc, dẫu có hơi khập khiễng một chút. Chị có thể thấy sự lo lắng xen lẫn niềm vui sướng đang hiện diện cùng lúc trên gương mặt anh.

- Được rồi, em yêu, anh đến đây! Em cứ ngồi yên đó nhé!

Chị thấy tim mình đập nhanh những nhịp rộn ràng vì biết rằng đứa con mà anh chị hằng mong chờ đang hao hức đòi được ra đời. Chị thận trọng bám vào tay anh để đứng lên khỏi ghế. Anh giục con gái đang chơi gần đó lên xe, rồi nhẹ nhàng dìu chị vào tận trong xe. Khi thấy bàn tay anh run run tra chìa khóa vào ổ để khởi động, chị đặt tay mình lên đùi anh để trấn an. Anh nhìn chị mỉm cười, hít một hơi thật sâu và lái xe hướng đến bệnh viện.

Anh thấp thỏm ở hành lang bệnh viện với cô con gái ba tuổi. Anh ghét bệnh viện và những gì thuộc về nó. Ấn tượng in sâu trong tâm trí anh là những bức tường trắng lạnh lùng, những khuôn mặt đau khổ vì bệnh tật và sự lãnh đạm, thiếu quan tâm của các y bác sĩ. Cô con gái ngước lên nhìn anh trong hồi hộp xen lẫn lo âu, và cả niềm hy vọng sẽ có một đứa em trai.

- Không lâu đâu, cô công chúa nhỏ của ba, mẹ con sẽ ổn mà. – Anh vỗ về.

Anh bế con đặt vào lòng, tâm trí bồi hồi nhớ lại thuở anh hãy còn là một cậu bé, cũng ở một nơi như thế này, nhưng với một lý do rất khác. Những bức tường ngày ấy không ám mùi thuốc khử trùng, cũng không màu trắng. Chúng bẩn thỉu, nặng mùi nước tiểu và bệnh tật. Thần Chết như lảng vảng qua khắp các căn phòng, lấy đi mạng sống của bất kỳ đứa trẻ nào trong vô số những đứa trẻ với khuôn mặt hằn sâu vẻ đau đớn lẫn đói nghèo.

Đó là những năm căn bệnh sốt bại liệt còn hoành hành dữ dội, cướp đi mạng sống của rất nhiều nạn nhân nhỏ tuổi. Cái chết đến thường xuyên đến nỗi các y, bác sĩ bắt đầu cảm thấy quen thuộc với nó. Phần lớn những đứa trẻ trong bệnh viện đều chẳng có ai đến chăm sóc thường xuyên. Ba mẹ chúng còn phải bận rộn với miếng ăn hàng ngày và đàn con nheo nhóc ở nhà. Khắp nơi trong bệnh viện, đâu đâu cũng thấy những dáng hình trẻ thơ côi cút và sợ hãi. Một trong những căn phòng ấy có một cậu bé yếu đuối, ánh mắt chất chứa nỗi đau đớn và hoang mang. Cậu không hiểu tại sao chân cậu không thể cử động được. Cậu loáng thoáng nghe các y tá nói với nhau về “sốt bại liệt”, nhưng nó là gì thì cậu không sao hiểu được. Trong sốt chín năm kể từ ngày chào đời, cậu chưa bao giờ nghe ai nói gì về cụm từ xa lạ ấy. Nó khiến trẻ em đau đớn, cậu chỉ biết như vậy mà thôi! Tất cả các câu hỏi dường như không được trả lời, như tại sao tay phải cậu có thể cử động trong khi tay trái lại không thể?… Cậu ước gì mọi người có thể nói cho cậu biết bao lâu nữa thì tay trái có thể cử động lại, vì cậu còn bài tập bóng rổ cho giải đấu mùa Xuân.

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa khiến cậu bé giật mình.

- Ước gì mình có thể thu mình lại thật nhỏ để cô ấy không tìm thấy – cậu thầm nghĩ.

Cậu biết rõ mình sẽ phải làm gì khi cô y tá đến: ngâm cánh tay bất động của mình vào trong sáp ong nóng, để nó thấm qua từng ngón tay, chờ cho khô lại, rồi lại tiếp tục như thế. Dường như cô ấy chẳng bao giờ để ý đến những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má cậu bởi sáp ong quá nóng, cả sự nhức buốt khi bị chích thuốc vào vùng da bị sưng tấy. Cậu bé nằm yên, giả vờ như đang ngủ say. Nhưng điều đó chẳng có ích gì. Cô y tá kéo tung tấm chăn ra, chậm rãi nói từng từ một:

- Đưa tay đây!

Cậu tuyệt vọng nhìn cô, nước mắt giàn giụa khi cánh tay giấu kín từ từ bị kéo ra.

Nhiều giờ, nhiều ngày rồi nhiều tháng trôi qua. Cậu bé ngây thơ, yếu đuối đã trở thành một “chiến binh” mạnh mẽ, tràn đầy quyết tâm và lòng dũng cảm để tiếp tục cuôc sống. Nằm trên giường bệnh, cậu tập cử động tay chân mình, từng chút, từng chút một. Cậu không cho phép mình khóc nữa, vì cậu sẽ chịu đựng tất cả để có thể được khỏe mạnh trở lại, được trở về với cha mẹ và anh chị em của mình.Tiếng gọi của cô y tá kéo anh ra khỏi dòng hồi tưởng. Anh vội ngước nhìn lên, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi. Tim đập mạnh, anh nắm chặt tay con gái vì quá hồi hộp. Cô y tá mỉm cười dịu dàng:

- Chúc mừng ông! Là một bé trai, ông ạ!

Niềm hạnh phúc trào dâng trong anh. Anh như choáng ngợp trong cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Đến khi cô con gái vỗ tay và nhảy ra khỏi lòng anh, anh mới sực tỉnh, bối rối hỏi cô y tá:

- Tay chân nó bình thường chứ hả cô?

Đó cũng là câu hỏi mà anh đã từng nêu ra khi con gái anh chào đời. Cô y tá mỉm cười cảm thông:

- Thằng nhóc khỏe mạnh lắm, chân tay cứ chòi đạp suốt và còn khóc váng cả lên ấy chứ!

Anh hồi hộp bước vào phòng, nơi chị đang thiếp đi. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc chị, anh thì thầm:

- Anh yêu em, và tự hào về em biết bao!

Nhìn đứa con trai còn bé xíu nằm bên cạnh chị, anh nghĩ về tương lai sáng lạng của con mình, nó có thể chơi bóng rổ, bóng đá và làm tất cả những điều mà anh không thể làm. Anh nghĩ về con gái anh, nó rất yêu anh, và anh cũng vậy. Với con bé, anh là một người hùng thật sự.

Đã 14 năm trôi qua kể từ lúc anh bước vào bệnh viện, chờ đợi sự ra đời của con trai mình. Và hôm nay, một tối thứ Năm tuyệt vời, anh và chị đang ngồi trên khán đài sân vận động với cô con gái lớn của họ. Hai đội bóng chuẩn bị vào sân, sẵn sàng cho trận chung kết giải bóng đá các trường học toàn quốc. Không khí sục sôi trên khán đài, nơi các khán giả hừng hực nhiệt huyết đang cổ vũ, khích lệ các cầu thủ của mình. Anh chị hồi hộp chờ giây phút bình luận viên gọi tên cậu con trai của họ. Cậu bé chạy băng qua sân, mạnh mẽ và uyển chuyển, đưa mắt nhìn lên khán đài để tím cha và mỉm cười. Cậu đưa tay thật cao để đáp lại cái vẫy tay của cha, như muốn nói:

- Điều này là dành cho cha, cha của con!


Bộ đếm : 1.1
Bản Quyền © GiaiTriSo1.in
U-ON