Năm 1954, chúng tôi đang trên đường đến thăm một cơ sở từ thiện cùng ba đứa con gái: Mary – 12 tuổi, Joan – 9 tuổi và Ruth – 18 tháng tuổi. Chúng tôi thực hiện chuyến đi buồn bã và lặng lẽ này là vì Ruth bé bỏng của mình, con bé bị tật bẩm sinh. Người ta khuyên chúng tôi nên gửi con bé vào một nhà trẻ đặ biệt. “Làm như vậy sẽ bớt gánh nặng cho gia đình anh chị”, “Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho Ruth khi được sống với những đứa trẻ cùng cảnh ngộ”, “Anh chị sẽ có nhiều thời gian chăm sóc cho hai đứa kia hơn mà không phải bận tâm đến một đứa trẻ tật nguyền nữa”.
Phá tan bầu không khí im lặng nặng nề, tôi bật ra-đi-ô trên xe và tình cờ nghe thấy giọng nói của một người bạn cũ học cùng lớp năm xưa. Tôi nhớ rằng ngày xưa, anh ấy là một cậu bé không có đôi chân. Còn bây giờ, chủ tịch của một tổ chức sử dụng lao động là những người khuyết tật.
Trên đài phát thanh anh bắt đầu kể về thời thơ ấu của mình và về một lân anh trò chuyện với mẹ của anh. “Khi một đứa bé tật nguyền sắp chào đời,” người mẹ giải thích, “Thượng đế và những vị cố vấn của Ngài sẽ họp mặt lại để quyết định nơi câu bé được gửi đến, nơi đó có một gia đình hết lòng yêu thương cậu. Thế là gia đình chúng ta đã được chọn, con à!”.
Ngay lúc đó, Edna – vợ tôi – nghiêng người đưa tay tắt chiếc ra-đi-ô, và nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về thôi anh!”. Đôi mắt cô ấy long lanh với những giọt nước mắt chực trào ra. Tôi nựng nịu gương mặt bé xíu của Ruth. Con bé cứ một biểu tượng tuyệt đẹp của sự ngây thơ. Chình trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng Ruth đã được gửi đến cho chúng tôi vì một mục đích thật rõ ràng. Kỳ diệu thay tiếng nói của một người bạn mà tôi không hề liên lạc trong suốt 20 năm qua! Có phải buổi phát sóng ngày hôm ấy là dành cho tôi? Hay đó chỉ là một sự ngẫu nhiên? Hay bàn tay vô hình của Thượng đế đang giúp chúng tôi giữ lại đứa con gái bé bỏng này, đứa con sẽ làm cho cuộc sống của chúng tôi vô vùng phong phú trong những năm tháng về sau?
Đêm hôm ấy, Edna không thể nào chợp mắt được. Cô ấy thức dậy lúc 3 giờ sáng và bắt đầu viết ra giấy tất cà những dòng suy nghĩ đang dồn nén trong long mình. Sáng hôm sau, tôi trông thấy một tập giấy đầy những dòng chữ được đặt trên bàn đầu giường, hai chúng tôi kết nối những tản mác ấy của Edna thành một bài thơ và lấy tên “Đứa bé tuyệt diệu đến từ thiên đường”:
Một hội nghị được tổ chức ở rất xa trần gian;
“Đã đến lúc cho chào đời một đứa trẻ nữa.”
Các thiên thần trình Thượng đế tối cao,
“Đứa trẻ đặc biệt này cân tình thương gấp vạn.
Vì có lẽ cô bé sẽ lớn lên rất chậm,
Và không cách nào cô thể hiện tài năng của mình.
Cô bé sẽ cần them những sự bảo ban, chăm sóc
Từ những người cô gặp trên đường xuống trần gian.
Cô không thể chạy, không thể cười hay đùa vui chi được,
Suy nghĩ của cô dường như cũng tách biệt
Với thế giới lạ lẫm xung quanh mình.
Nhiều lĩnh vực cô chẳng thể hòa nhập,
Nên người ta gọi cô là người khuyết tật
Vì thế hãy cẩn thận xét xem,
Cô cần được gửi đến nơi nào,
Bởi chúng ta muốn cuộc đời cô nhiều ý nghĩa.
Nên Thượng đế xin hãy tìm các bật mẹ cha,
Người sẵn sang thực hiện cho ngài một sứ mệnh.
Họ sẽ không thể nào nhận ra
Vai diễn tuyệt vời do chính chúng ra yêu cầu họ đóng.
Nhưng nhờ đứa trẻ đến từ thiên đường này,
Niềm tin càng mạnh mẽ và tình yêu them cao vợi.
Rồi họ sớm nhận ra đặc ân được ban tặng
Khi chăm sóc món quà từ cõi trời gửi đến đến.
Món quà quý giá của họ, rất hiền và ngoan ngoãn,
Là đứa trẻ tuyệt diệu đến từ Thiên đường.